Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

/

Chương 177: Đánh lén Vọng Hải Lâu ban đêm (2)

Chương 177: Đánh lén Vọng Hải Lâu ban đêm (2)

Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

10.557 chữ

25-05-2024

Không ngờ Liễu Quân Di lại không thèm để ý chút nào, khoát tay nói:

- Như vậy cũng không sao, chỉ cần biết là có, sẽ luôn có hi vọng đấy, hơn nữa ngươi còn chiếm được một phần này, muốn tìm thấy phần còn lại cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.

Đối với sự lạc quan rất lớn này của Liễu Quân Di, Diệp Phi cũng là bội phục không thôi, vì vậy cũng cười nói:

- Tiểu di nói rất đúng, một ngày nào đó ta nhất định sẽ tìm được nó.

Một lần nữa trở lại phòng khách, Liễu Diệc Như vui vẻ trò chuyện cùng Liễu Quân Di đến gần hết ngày, tỷ muội các nàng mặc dù đều ở Vọng Hải, nhưng bình thường cũng không có nhiều thời gian gặp mặt, mà vừa rồi bởi vì lo lắng đến sự an toàn của Liễu Quân Di, Liễu Diệc Như cũng không có chút gì hào hứng, hiện tại biết được thực lực của Diệp Phi, đương nhiên sẽ không tiếp tục lo lắng chuyện của tiểu muội, liền hỏi thăm tình hình của nàng gần đây.

Diệp Vân Khinh ngồi ở một bên, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên khá cao, hiển nhiên là có chút không quá cao hứng, Diệp Phi cùng nàng tâm ý tương thông, đương nhiên hiểu rõ nàng đang suy nghĩ chuyện gì, liền hỏi:

- Khinh Khinh, có phải ngươi cũng muốn đi cùng hay không ah?

- Đúng vậy !

Diệp Vân Khinh vội vàng gật đầu, nhưng sở dĩ nàng muốn đi, ngược lại cũng không phải nàng có nhiều suy nghĩ giống như Diệp Phi, chỉ là không muốn cùng Diệp Phi tách ra mà thôi.

Liễu Diệc Như mặc dù đang cùng muội muội nói chuyện, nhưng lại nghe được lời của nữ nhi, vội hỏi:

- Khinh Khinh, ngươi không thể đi, đây cũng không phải là đi chơi, ngươi đến chỗ đó, ca ca và tiểu di của ngươi căn bản là không có thời gian chiếu cố tới ngươi.

Diệp Vân Khinh cũng rất muốn phơi bày ra một ít thực lực của mình, bất quá nghĩ tới như vậy lại không dễ giải thích cho nên đành phải nhịn xuống, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn qua mụ mụ, lại để cho Liễu Diệc Như có chút bất đắc dĩ.

Diệp Phi cười nói:

- Mụ mụ nói rất đúng, Khinh Khinh, lần này ngươi cũng đừng đi, đợi tới lần nào có gì chơi vui, hơn nữa không có chuyện gì nguy hiểm, ta lại mang ngươi đi chơi được không?

- Vậy được rồi.

Diệp Vân Khinh thấy Diệp Phi cũng đã nói như vậy rồi, biết rõ chỉ sợ sự tình cũng không đơn giản như vậy, vì vậy liền lập tức đáp ứng, điều này lại làm cho Liễu Diệc Như cảm thấy rất là kỳ quái, hai cái hài tử này của mình, luôn là nữ nhi la lối om sòm, nhi tử khúm núm đấy, vậy mà bây giờ lại biến thành nữ nhi nghe lời của nhi tử, tuy nhiên nàng thực sự lại không suy nghĩ gì quá nhiều, tiếp tục hỏi Liễu Quân Di chuyện trong quân doanh.

- Đúng rồi tiểu di, chuyện ngươi muốn đi chiến trường có nói cho dì cả biết hay không ah?

Diệp Phi đột nhiên hỏi.

Liễu Quân Di cười nói:

- Còn chưa đâu, dì cả ngươi một mực coi ta là tiểu hài tử, nếu như nghe nói có chuyện nguy hiểm, nàng sẽ không để cho ta đi đâu, cho nên ta mới nghĩ trước tiên là thuyết phục mụ mụ của ngươi, sau đó để nàng cùng ta đi nói với dì cả ngươi đấy.

- Vậy không bằng để ta gọi điện thoại nói cùng dì cả a.

Diệp Phi nói ra, hắn cũng đã vài ngày không trông thấy Liễu Phượng Nghi rồi, trong nội tâm có chút nhớ nhung nàng.

- Ngươi tới nói?

Liễu Quân Di kinh ngạc hỏi lại:

- Như vậy sẽ có tác dụng sao?

Diệp Phi cười nói:

- Đương nhiên là có tác dụng rồi, để cho một cái hài tử nhỏ tuổi như ta đi nói, dì cả sẽ cảm thấy ngươi không còn là tiểu hài tử rồi, như vậy khẳng định sẽ đáp ứng, hơn nữa dì cả cũng biết ta rất lợi hại đấy, biết rõ ta cũng đi, khẳng định sẽ càng yên tâm hơn.

- Tốt lắm, vậy ngươi liền đi nói a.

Liễu Quân Di nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy phần hắn nói phía sau cũng có chút đạo lý, vì vậy liền đáp ứng.

Nếm qua cơm tối, mấy người lại hàn huyên một hồi, Liễu Quân Di liền cùng Liễu Diệc Như đến gian phòng của nàng nghỉ ngơi, hai tỷ muội đã rất lâu không ngủ chung một chỗ, đương nhiên là có rất nhiều chuyện riêng muốn nói.

Thấy các nàng cùng nhau đi vào gian phòng, trong đầu Diệp Phi không khỏi hiện ra cảnh tượng hai người giống như tịnh đế liên hoa ngủ cùng một chỗ sẽ mỹ diệu cỡ nào, trong nội tâm dâng trào một mảnh lửa nóng, nhìn qua Diệp Vân Khinh ngồi ở bên cạnh, rất muốn lập tức cùng nàng thân mật một phen, nhưng cũng biết, tạm thời không thể làm như vậy trong nhà.

Mà Diệp Vân Khinh tựa hồ cũng có ý nghĩ giống như vậy, hai mắt có chút khát vọng nhìn qua Diệp Phi, cười hì hì nói:

- Ta cũng phải đi ngủ rồi, chính ngươi dùng tay giải quyết a!

Diệp Phi bất đắc dĩ cười cười, trở lại gian phòng, lập tức bấm điện thoại gọi cho dì cả Liễu Phượng Nghi, qua một hồi lâu, mới có người bắt máy..

- Tiểu Mãn, ngươi gọi điện thoại lúc này, có phải là có chuyện gì hay không ah?

Thanh âm ngọt ngào của Liễu Phượng Nghi từ trong điện thoại truyền ra, dường như còn xen lẫn một chút tiếng thở gấp.

Diệp Phi cho rằng nàng chạy từ xa tới bắt máy, cũng không có nghĩ nhiều, lập tức đem chuyện tiểu di muốn ra chiến trường nói cùng nàng nói một lần, sau đó lại đem chuyện mình cũng muốn đi theo nàng nói ra, cho rằng Liễu Phượng Nghi sẽ lập tức đáp ứng, chính là Liễu Phượng Nghi lại thật giống như cố ý muốn đối nghịch với hắn, vô luận hắn nói như thế nào, nàng cũng nhất quyết không chịu đồng ý, mà tại thời điểm nói chuyện này với hắn, loại âm thanh thở dốc có chút quen thuộc kia chẳng những không có giảm bớt, ngược lại còn có xu thế càng ngày càng nặng nề hơn, cho đến cuối cùng, hô hấp của nàng đột nhiên trở nên cực kỳ dồn dập, kèm theo trong đó là một hồi rên rỉ rất nhỏ không thể kiềm chế, sau đó cũng rất là sảng khoái mà đồng ý chuyện Diệp Phi cùng Liễu Quân Di đi tới chiến trường.

Đối với loại rên rỉ này, Diệp Phi có thể nói là rất quen thuộc rồi, lại nghĩ đến dùng tay giải quyết mà Diệp Vân Khinh vừa mới nói tới, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, trong nội tâm lập tức kích động lên, khẽ đẩy ra cửa sổ trong phòng của mình, nhìn quanh mọi nơi, nhìn thấy trong phòng tiểu muội và mụ mụ đã không còn sáng đèn, liền nhảy ra từ cửa sổ, nhanh chóng hướng đến chỗ của Liễu Phượng Nghi ở Vọng Hải Lâu mà chạy tới.

Thân pháp của Diệp Phi hiện giờ cũng đã nhanh hơn so với lúc vừa mới có được lực lượng không biết bao nhiêu lần, Vọng Hải Lâu cách đó khoảng chừng hơn trăm dặm, vậy mà hắn chỉ dùng không đến mười phút đồng hồ đã lập tức tới nơi, sau đó lại dùng phương pháp leo từ bên ngoài ngày đó mà nhảy lên nóc nhà.

Tuy rằng cao ốc Vọng Hải được phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng điều này cũng chỉ là bên trong nó mà thôi, bên ngoài mặc dù cũng có rất nhiều hệ thống ra đa tiên tiến, nhưng đối với một vật thể sống to lớn giống như Diệp Phi lại là một chút tác dụng cũng không có, cho nên hắn rất thuận lợi mò tới được bên ngoài gian phòng của Liễu Phượng Nghi.

Bởi vì nơi này là chỗ ở lớn nhất của lãnh đạo Vọng Hải, mà hệ thống an ninh phía dưới lại cực kỳ lợi hại, vậy nên cũng không có bảo an hay người nào khác ra vào nơi này, có thể nói hiện tại toàn bộ tầng cao nhất ngoại trừ Diệp Phi ra, cũng chỉ có một mình Liễu Phượng Nghi ở tại chỗ này rồi.

Mà cũng chính bởi như vậy, cửa sổ gian phòng của Liễu Phượng Nghi cũng không hề đóng lại, nàng tập võ từ nhỏ vì vậy cũng không thích dùng các loại đồ vật như điều hòa hay gì khác, hiện giờ thời tiết lại có chút nóng nực, nàng tự nhiên sẽ không đóng cửa sổ, nhưng không ngờ lại vừa vặn tiện nghi cho đứa cháu Diệp Phi này.

Đi đến bên ngoài cửa sổ gian phòng của Liễu Phượng Nghi, Diệp Phi chợt nghe được một hồi thanh âm yêu kiều cực kỳ đè nén, lặng lẽ thăm dò vào bên trong nhìn xem một chút, cảnh đẹp hiện ra trước mắt lại lập tức để cho máu huyết của hắn thiếu chút nữa phun trào ra ngoài.

Chỉ thấy Liễu Phượng Nghi nằm ở trên giường, một đôi đùi đẹp thon dài mượt mà tách ra thật to, vừa vặn hướng về phía cửa sổ, lại để cho Diệp Phi thấy được khu vực bí mật nhất của nàng, quả nhiên cũng giống với suy nghĩ của hắn, dì cả và mụ mụ còn có tiểu di đều giống nhau, đều là loại âm hộ thập phần no đủ giống như trái đào mật chín mọng khiến cho hắn khát vọng không thôi kia, mà hiện giờ cái Bàn đào mỹ diệu trước mắt này lại đang bị hai ngón tay ngọc thon dài tách ra, lộ ra da thịt mềm mại đỏ tươi trong đó, còn có một ngón tay không ngừng day lên hạt tiểu đậu cũng đã sung huyết cương cứng trên đó.

Ngơ ngác nhìn xem cảnh đẹp trước mắt, côn thịt của Diệp Phi lập tức cứng ngắc lên, rất muốn hiện giờ liền đi vào đem nó cắm thẳng vào bên trong cái dâm huyệt giàn giụa dâm thủy kia của vị dì cả này, tuy nhiên hắn lại không dám làm quá, dù sao nàng chính là thân tỷ muội của mụ mụ, cho nên đành phải nhìn xem trước một chút.

Liễu Phượng Nghi vừa dùng ngón tay vuốt ve trên chính dâm huyệt của mình, trong miệng cũng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê người, trên mặt lộ ra vẻ khó nhịn, mà theo động tác mân mê của ngón tay nàng, miệng dâm huyệt nho nhỏ cũng không ngừng đóng mở, mỗi một lần đóng mở đều sẽ trào ra một tia dâm thủy trong suốt, mượn dâm thủy trơn ướt, ngón tay của nàng cũng càng làm càng thuận lợi.

Diệp Phi thấy vậy liền kích động không thôi, vừa rồi lúc gọi điện thoại, hẳn là nàng cũng đang tự sờ, hơn nữa còn giống như đã cao trào một lần, nhưng lúc này lại vẫn còn tiếp tục, xem ra dục vọng của nàng so với nhạc mẫu tương lai Tiêu Hàm Nguyệt của mình cũng không kém hơn là bao.

Thực ra suy nghĩ của Diệp Phi cũng không quá chính xác, Liễu Phượng Nghi mặc dù cũng có thời điểm đặc biệt vụng trộm dùng tay giải quyết, nhưng cũng không hề làm nhiều giống như Tiêu Hàm Nguyệt, nếu như không phải vừa rồi nhận được điện thoại của hắn, chỉ một lần cao trào cũng đã có thể làm cho nàng thỏa mãn, chính là bởi vì vừa rồi nghe được thanh âm của Diệp Phi, đồng thời cũng đang dùng ngón tay đút vào trong dâm huyệt của chính mình, lại để cho Liễu Phượng Nghi có được một loại khoái cảm chưa từng có từ trước đến nay, cho nên mới phải quấn quít lôi kéo Diệp Phi trò chuyện mãi đến khi mình cao trào, chỉ là sau khi cao trào một lần, nàng vốn định ngủ lại không khỏi nhớ tới thứ đồ vật to lớn kia của cháu trai mình, tuy rằng cũng chưa từng nhìn thấy trực tiếp, nhưng chỉ cần cảm thụ qua sự to lớn của nó, vừa nghĩ tới nó, nàng cũng đã không nhịn được mà dâng lên khát vọng mãnh liệt, vì vậy lại tiếp tục làm thêm một lần nữa.

Hô hấp của Liễu Phượng Nghi càng ngày càng trở nên dồn dập, tiếng rên rỉ trong miệng cũng càng lúc càng lớn, cũng may nơi này không có mệnh lệnh của nàng tuyệt đối không có người nào dám đi lên, bằng không chỉ sợ sẽ có chút phiền toái.

Đột nhiên, thân thể Liễu Phượng Nghi có chút run rẩy lên, hơn nữa dường như chỉ sờ một chút ở bên ngoài là không đủ, liền đem ngón giữa cắm trong tiểu dâm huyệt của mình, nhanh chóng đút vào, một bên dùng sức khuấy động, một bên thì thào rên rỉ nói:

- Tiểu Mãn, cháu trai tốt của dì, dâm huyệt của dì rất ngứa, mau dùng đại bảo bối của ngươi tới an ủi dì a!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!